Lời giảo biện của người đàn ông vào tù ở tuổi xế bóng

Trang Trần| 24/10/2022 14:00

BVCL - “Nhân duyên”, “cơ duyên”, “sám hối”… Nguyễn Công Văn cố tình dùng đi dùng lại thật nhiều lần để chứng tỏ bản thân là một “người con của Phật”, là một tu sĩ thực thụ. Không ai khẳng định bao nhiêu trong đó là sự thật, chỉ biết rằng suốt 16 năm ấy, ông đã chọn cách “ẩn mình” trong chùa để… trốn nã.

Dáng người đậm, giọng nói to, trầm đục… so với tuổi ngoài 70, thì Nguyễn Công Văn (SN 1950, trú thôn Cư Thạnh, xã Suối Hiệp, huyện Diên Khánh, tỉnh Khánh Hòa) được coi là người trẻ, khỏe. Mỗi câu, mỗi lời Nguyễn Công Văn nói ra đều là sự hối hận cùng ăn năn. Thậm chí, ngay sau khi HĐXX hỏi có ý kiến gì về nội dung bản cáo trạng của VKS vừa công bố, Công đã thẳng thắn khẳng định “cáo trạng truy tố đúng người đúng tội”.

“Bị cáo không có điều gì cự cãi, bởi vì tất cả đều xứng đáng với hành vi của mình đã gây ra. Chỉ tiếc bản thân nay đã già, chắc không còn cơ duyên để trả hết nợ. Chết cũng xin mang theo món nợ này, xin lỗi các bị hại và mong các bị hại thông cảm”… Lời Nguyễn Công Văn vừa dứt, các bị hại đồng loạt nhao lên, hướng về Văn với những lời chỉ trích đầy sự phẫn hận. Họ không thể nhịn, họ khổ sở và chờ đợi thời khắc được “gặp lại” Nguyễn Công Văn đã quá lâu. 16 năm, có bị hại đã không còn, số còn lại- người nhà tan cửa nát, người chồng vợ chia ly… tất cả đều vì những món nợ mà Nguyễn Công Văn đã cố tình “ăn quỵt”.

loi-giao-bien-cua-nguoi-dan-ong-vao-tu-o-tuoi-xe-bong.jpg
Nguyễn Công Văn cho rằng bản thân không còn cơ duyên để trả hết nợ ở kiếp này

Hành trình vay mượn rồi “cắt liên lạc” của Nguyễn Công Văn được thể hiện, ngày 12/3/2005, Văn được Công ty Xây dựng công trình giao thông 501 tiếp nhận và bổ nhiệm chức vụ đội trưởng. Ngày 16/6/2005 Công ty Xây dựng công trình giao thông 501 thành lập đội thi công công trình 1.1 do Nguyễn Công Văn làm đội trưởng. Quá trình làm việc tại Công ty Xây dựng công trình giao thông 501, Nguyễn Công Văn được giao khoán 3 hạng mục thuộc Công trình bến xe trung tâm thành phố Đà Nẵng và công trình nâng cấp, cải tạo đường ĐT 605.

Do cần tiền để trả lương công nhân, mua vật tư và trả các khoản chi phí khác để thi công công trình nên Nguyễn Công Văn đã vay, mượn, mua nợ vật tư của nhiều cá nhân. Sau khi Công ty Xây dựng công trình giao thông 501 thanh toán 100% theo giá trị sản lượng đã nghiệm thu đối với các công trình trên thì Văn đã sử dụng số tiền đó đầu tư kinh doanh thua lỗ nên không có khả năng trả nợ. Văn bỏ trốn khỏi Đà Nẵng và chiếm đoạt số tiền đã vay mượn của 6 người với tổng số tiền 580.934.000 đồng.

Cụ thể, năm 2004, Nguyễn Công Văn đang thi công công trình khu Sân bay nước mặn có quen biết với ông Nguyễn Vẻ Vang (trú quận Ngũ Hành Sơn, TP. Đà Nẵng). Ngày 23/01/2005, do thiếu tiền trả lương công nhân và mua vật tư phục vụ thi công công trình nên Văn đến nhà ông Vang để hỏi mượn tiền và được ông Vang tin tưởng cho vay 128 triệu đồng với lãi suất 2%/ tháng, hẹn 6 tháng sau sẽ trả lại tiền cho ông Vang. Đến hẹn Nguyễn Công Văn vẫn không trả tiền, ông Vang nhiều lần yêu cầu trả lại số tiền đã mượn thì Nguyễn Công Văn liên tục hứa hẹn. Tháng 9/2006, do không có khả năng trả lại số tiền đã vay nên Nguyễn Công Văn đã cắt liên lạc với ông Vang, bỏ đi khỏi địa phương để trốn tránh việc trả nợ.

Tháng 5/2005, ông Tô Hồng Hoa (trú quận Cẩm Lệ, TP Đà Nẵng) vào làm cùng công ty với Nguyễn Công Văn. Từ mối quan hệ này, Nguyễn Công Văn vay của vợ chồng ông Hoa và bà Phạm Thị Đức 2 lần với số tiền 140 triệu. Ngoài ra, từ tháng 5/2006 đến ngày 4/9/2006, Nguyễn Công Văn nhiều lần mượn tiền lương, vật tư, gạo trị giá hơn 12 triệu đồng, tổng cộng hơn 152 triệu đồng.

Tương tự, quá trình Nguyễn Công Văn thi công công trình Bến xe trung tâm TP Đà Nẵng nên quen biết với vợ chồng chị Nguyễn Thị Phương và anh Nguyễn Văn Minh (cùng trú quận Liên Chiểu, Đà Nẵng), Văn đã vay số tiền 89 triệu đồng. Do trước đây đã nhiều lần cho Nguyễn Công Văn mượn tiền và đã trả đúng hẹn nên vợ chồng bà Phương đã cho Văn vay mà không nghi ngờ gì. Đến tháng 9/2006, Văn cắt liên lạc với vợ chồng bà Phương, bỏ đi khỏi địa phương để trốn tránh việc trả nợ. Ngày 23/12/2006, bà Phương tìm thấy Nguyễn Công Văn tại xã Ninh Sơn, Ninh Hòa, Khánh Hòa, tại đây Nguyễn Công Văn viết giấy cam kết trả nợ sau đó tiếp tục bỏ trốn, cắt liên lạc không trả nợ theo cam kết, đến nay vẫn chưa trả lại tiền cho vợ chồng bà Phương.

Cũng vào thời gian năm 2005, Văn vay của chị Phạm Thị Hoa (trú quận Cẩm Lệ, TP Đà Nẵng) 10 triệu đồng; vay của bà Phạm Thị Loan (trú quận Ngũ Hành Sơn, TP Đà Nẵng) là nhân viên của Nguyễn Công Văn số tiền 100 triệu đồng. Ngoài ra, Nguyễn Công Văn còn vay của chị Đặng Thị Lý (trú quận Thanh Khê, Đà Nẵng) là chủ doanh nghiệp kinh doanh mặt hàng sắt, thép, tôn nơi Văn thường xuyên mua hàng với số tiền hơn 101 triệu đồng. Sau khi không có khả năng trả lại số tiền đã vay nên Nguyễn Công Văn đã cắt liên lạc với các bị hại, bỏ đi khỏi địa phương, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an quận Cẩm Lệ ra quyết định truy nã số 03 ngày 07/4/2008 truy nã. Đến ngày 18/02/2022, Nguyễn Công Văn bị bắt theo lệnh truy nã.

HĐXX hỏi Nguyễn Công Văn lý do vì sao không trả tiền cho các bị hại trong khi đã được công ty thanh toán?, Văn trả lời: “Giờ mà nói ra thì tương đối dài nên HĐXX cứ căn cứ vào hồ sơ”. Văn lý giải thêm, “thời điểm thi công công trình, gặp thời tiết mưa bão nên hư hỏng dẫn đến thua lỗ. Đến kỳ trả tiền cho các bị hại, không có nên bị cáo cũng đã cố gắng tìm nhiều cách nhưng vẫn không thể nào cầm cự được. Bỏ trốn… chính là bước đường cùng của bị cáo”, Văn trình bày.

Nói về hành trình trốn nã, Văn ngưng lại một hồi kiểu như muốn sắp xếp câu chữ để được rõ ràng nhất. Văn khai, sau khi bỏ trốn bị cáo đã phải sống những tháng ngày cơ cực, lưu lạc khắp nơi và rồi nhân duyên đưa bị cáo đến chùa và cơ duyên trở thành tu sĩ từ đó. Những tháng ngày ở chùa, là thời gian bị cáo dành để sám hối về những gì bản thân đã gây ra, bị cáo cũng ngày đêm cầu cho các bị hại được bình an (!)…

“Nhân duyên”… “cơ duyên” để một người sau khi chiếm đoạt của các bị hại số tiền hơn nửa tỷ đồng… đến chùa là để sám hối?. Lời khai của Văn càng khiến các bị hại không nén được tức giận. Thực ra, Văn chọn vào chùa để ẩn nấp, để trốn nã, với ý nghĩ “lưới pháp luật thưa ắt sẽ thoát”, nhưng cuối cùng Văn hiểu, dù tấm lưới pháp luật có thưa đến mấy thì những kẻ dù có tinh ranh như Văn, hơn Văn cũng sẽ không thể nào thoát được. Hành trình 16 năm trốn nợ, chính thức 14 năm trốn nã đã kết thúc, ở tuổi ngoài 70 Nguyễn Công Văn vào tù.

Các bị hại đều bức xúc đối với bị cáo, họ đồng loạt đề nghị HĐXX tuyên phạt bị cáo mức án nghiêm minh, đồng thời đề nghị bị cáo hoàn trả toàn bộ số tiền chiếm đoạt của mình. Theo những bị hại này, số tiền mà Nguyễn Công Văn vay họ vào thời điểm năm 2005 là rất lớn, đối với nhiều người, đó là cả gia tài.

Nguyễn Công Văn nhận mức án 10 năm tù về tội “Lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản” từ HĐXX TAND TP Đà Nẵng đầy bình thản. Văn cho rằng ở đời đúng là có luật nhân quả, gieo nhân nào gặt quả nấy và Văn thực sự đang nhận lấy “quả đắng cuối đời”.

Thực ra, cái gọi là nhân duyên… đến cùng cũng chỉ là mỹ từ Văn “mượn” của nhà Phật để che đậy hành vi sai trái của mình. Nếu Văn có cơ duyên, có nhân duyên và có cả sám hối… như lời Văn nói thì y đã không mất 16 năm trốn chạy để rồi vào tù ở tuổi xế bóng.

(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Lời giảo biện của người đàn ông vào tù ở tuổi xế bóng
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO